Tiếng yêu đánh mất

Cuộc đời em đã mất tất cả vì anh nhưng có sao đâu, em vẫn tự tin và bước tiếp.
Anh! Lại một ngày nữa sắp trôi qua, một con cú đêm như em thì ngày nào cũng vậy… thức khi người ta vùi mình vào chăn ấm…mắt thâm quầng mà chẳng hiểu vì sao…em tự tàn phá nhan sắc cho tiếng yêu đã đánh mất.


Anh! Một tiếng gọi ngọt ngào mà sao sâu lắng từ tâm hồn cô gái tuổi mới lớn vụng dại và chưa hiểu lẽ đời. Tiếng gọi ẩn chứa một niềm tin, co giao thao một tia hi vọng về một hạnh phúc gần kề…nhưng…bỗng một ngày tiếng gọi trở nên xa xăm và vụt tắt trong sự thất vọng tột cùng…
Nhớ… Một ngày cuối thu lá vàng bay xao xác trong sân một ngôi trường ngoại ngữ hàng đầu tại đất nước mang dáng cong cong hình chữ S. Anh xuất hiện với những gì giản dị nhất của một chàng trai Hà thành mà em biết. Anh – một thư sinh chính hiệu và mang chất nông dân mà theo ngôn ngữ em vẫn nhận xét khi nói với bạn bè và gia đình. Anh một con người khá tâm lý và tốt bụng. Hiểu suy nghĩ của người khác và biết thông cảm với nỗi đau mà người khác đang mang. Một người giàu lòng nhân ái khi gặp những người có hoạn nạn và khó khăn hơn mình. Vẫn còn đó những hình ảnh và dáng dấp anh khi rút ra trong ví những đồng tiền lẻ để giúp họ….

Anh – một con người thẳng thắn và chân chất với một tình yêu mà em biết. Một người luôn nghĩ cho người mình yêu và biết suy nghĩ những gì là lẽ phải. Anh- người luôn biết đâu là đúng đâu là sai, một việc nên làm hay không nên làm. Một con người biết đến chừng mực của mọi vấn đề và không bao giờ hành động ngu ngốc.
Anh- kí ức trong em vẫn luôn là một con người chu toàn nhưng yếu đuối. Anh không thể tự mình giải quyết mọi vấn đề khi chính anh gây ra. Anh- thích dựa dẫm vào ai đó để chỉ cần giải quyết được việc mà không nghĩ trước sau. Anh- một con người luôn nghĩ mọi hành động của mình là đúng. Không hề muốn ai đó mắng, chửi hay lăng mạ mình chỉ vì lòng ích kỉ. Anh- vì mục tiêu cá nhân hay ích kỉ đơn thuần vì một mơ tưởng, khát khao nào đó mà chưa từng được làm để rồi đi vào con đường cạn tình nghĩa vứt bỏ tình nghĩa mà nói những điều sai sự thật về em…
Anh- vì danh dự của chính anh chỉ để bảo vệ quyền lợi cho mình hay vì sao thì em không rõ nữa… chẳng thể hiểu mà rốt cuộc là em không muốn hiểu. Vì đơn giản hiểu sâu rồi chỉ khiến em mệt mỏi và chán chường. Anh- nghĩ em là cô gái có trái tim đá, có sức mạnh kiên cường hay một sức chịu đựng thép. Anh luôn làm tổn thương em dù em khóc…anh thấy đấy nhưng chưa hề anh hiểu cho những giọt nước mắt em rơi vì ai anh nhỉ?
Anh – kí ức trong anh về em vẫn là cô bé người mập mạp, không biết suy nghĩ hay một cô bé rất dễ để cho anh lừa. Một cô gái có đủ tiền cho những thú vui mà anh sẽ cần được đáp ứng. Một cô gái đủ để cho anh cần khi thấy buồn và đủ để gạt khi anh có niềm vui khác hơn. Có khi nào nhìn thấy số điện thoại của em đang gọi mà anh vui mừng và vội vã bấm phím “nghe”. Có khi nào anh thấy hạnh phúc hay cười tươi thực sự khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của em. Chắc chẳng có đâu anh nhỉ? Em chắc chắn là như thế…
Anh- có khi nào thấy tin nhắn của em gửi mà vui mừng khôn xiết…vội vã đọc và “reply” ngay sau đó. Chắc không có lần nào đâu đúng không anh? Còn em thì sao nhỉ? Có bao giờ anh nghĩ em nghĩ như thế nào khi nhận được tin nhắn từ anh không? Bao giờ câu hỏi xuất hiện trong đầu em cũng là liệu có món nợ hay sai lầm nào mà anh đang gây ra nữa hay không hay đơn giản những câu hỏi anh đang cần cái gì chăng? Bao giờ cũng là một mớ câu hỏi như thế. Với em- chưa bao giờ có hiện tượng thấy tin nhắn hay cuộc gọi của anh mà “delete” ngay khi nhìn thấy nhé…còn anh thì sao nhỉ? Chắc “delete” ngay sau khi nhìn thấy phải không anh? Có chăng thì cũng chỉ là những lời nói gió thoảng bay và đủ để “lừa” một con bé ngu dại như em anh nhỉ!
Chợt nhớ… Một ngày nọ, anh cùng em sải những bước chân dài trên những con đường thân quen…Nguyễn Quý Đức, Phùng Khoang, 19 tháng 5…. Với em tình yêu hơn một năm gắn bó có lẽ cũng đủ để cho bất kì một ai đó tin tưởng vào những điều xa hơn như một lễ cưới, những đứa con thơ…hay đại loại như một ngôi nhà mơ ước chẳng hạn. Thường thì con gái có những kỉ niệm và chung tình hơn và với em là như vậy. Phải lý giải sao khi trong tình yêu xuất hiện yếu tố vật chất hay tiền bạc nhỉ? Với bạn bè anh và mọi người…anh là con nhà giàu phóng khoáng và hào hoa. Nhưng với em thì ngược lại. Người con trai không có gì. Đôi bàn tay trắng và yếu đuối, luôn phải giúp anh và lo cho anh từ học phí đến chi phí sinh hoạt…và anh- rất khó có khả năng làm chỗ dựa vững chắc cho em sau này. Nhưng sao em vẫn yêu anh nhỉ…có thể vì những màn diễn của anh quá hoàn hảo.
Nhớ lắm…Cuộc gọi từ anh.
“Vâng anh à? Em đây!!!
Ừ, em đang làm gì thế?
Em vẫn vậy thôi, lướt web và đọc báo, trông cháu giúp mẹ bán hàng thôi. Anh gọi em có chuyện gì à?
Không. Đơn giản vì nhớ và gọi em thôi…
Hihi…anh nói thật à?
Ừ, thật mà anh nhớ em…anh yêu em nhiều lắm….
Hoho… em cũng nhớ và yêu anh….”
Vẫn còn đó những màn diễn hoàn hảo của anh mà anh nhỉ? Giờ nghĩ lại anh có thấy lạnh sống lưng không? Còn em thấy nổi da gà anh ạ…chẳng hiểu vì sao em như thế, phải chăng em đau vì quá đau nên mất cảm giác.
Niềm tin vỡ vụn! Anh ơi tin nhắn của ai đây? Bạn anh thôi mà. Nhưng sao lại xưng hô lạ thế… À, là bạn thân nên đùa nhau tý thôi, em đừng để tâm. Anh ơi ai nhắn tin 9119 cho anh này…để em xem nhá…đuôi 9202 anh nha… “em uống thuốc mệt nên ngủ quên” anh ơi ai thế… Ả em biết rồi…cố gắng đè nén sự tức giận vào sâu bên trong để vui vẻ và tỏ tiếp vẻ ngây ngô…
Anh- em hỏi nhé! Từ ngày chia tay…anh có còn nhắn tin gì với cô ấy nữa không? “Không” một câu trả lời dứt khoát từ anh và em đã thấy yên tâm hơn.
Bỗng một ngày “Nắm tay em chặt anh nhé để biết anh còn yêu em / Những nụ cười mình chia đôi để ngọt lim trên khóe môi / Nắm tay em chặt anh nhé nước mắt em nhiều khi rơi / Thế nhưng lòng không đơn côi biết rằng luôn có anh bên đời…” câu hát vang vọng báo có tin nhắn…. “Anh xin lỗi- mình chia tay em nhé! Anh không còn yêu em nữa, bố mẹ anh không cho anh yêu em…anh sợ anh lại giống anh trai anh…”
Một sự đột ngột mà thấy sao đau nhói, sự hoảng loạn vì những cái lý do khiến tưởng chừng không một ai đưa ra. Một người con trai đủ mạnh mẽ, đủ tự tin vậy mà lấy lý do chia tay thật lạ…
Anh ơi không được đâu! Như thế này em biết phải làm sao? Làm sao em đối diện được!
Anh nói anh không bao giờ bỏ rơi và không rời xa em đâu cơ mà…
Nhưng anh hết yêu em rồi!
Tại sao? Em không tin…anh nói dối…và khóc nức nở…. rồi anh đã đi…
“Em ơi! Anh yêu em nhiều lắm”… cảm giác hạnh phúc vô bờ nhưng giờ thì em mới biết đó chỉ là màn diễn quá hoàn hảo mà anh đang diễn với vai trò là nam chính.
“Từ ngày chia tay, chị chưa bao giờ nhắn tin trước cho anh ấy mà chỉ có anh ấy nhắn tin hỏi thăm chị rồi nhiều thứ”… cảm giác nhói tận sâu vào trong tim, phải chăng em không có cảm giác bị “phản bội” mà chỉ bị “lừa”. Anh nói anh yêu cả hai người con gái… Thật không anh? Tình trường làm gì có chuyện nói 3 người anh. Và sau bao biến cố dài của cuộc đời dù em không muốn tin nhưng giờ em buộc phải chấp nhận anh đã “lừa” em… “lừa” quá hoàn hảo.
Anh! Có bao giờ anh thấy nhớ em dù chỉ một chút? Có thấy thiếu vắng em lòng anh buồn thật nhiều….có muốn nghe tiếng em nói dù chỉ một câu thôi không? Cho đến phút cuối em mới biết mình bị lừa, còn trong một năm qua với em anh là tình yêu lớn và chỗ dựa cho em san sẻ mọi buồn vui hay nỗi buồn. Là nơi em có thể vựa vai mà khóc nức nở và cũng là nơi cho em giải tỏa hết nỗi buồn chỉ cần được anh đèo đi chơi hay lượn phố….
Vì đã từng là của nhau…
Vì đã từng là của nhau nên có khi nào anh thấy nhớ những phút giây mình từng có? Có nhớ những cái nắm tay thật chặt…có nhớ những vòng ôm đến ngẹt thở…có nhớ bờ môi em và có nhớ đến cái ôm nhẹ từ phía sau đủ khiến em giật mình…
Vì đã từng là của nhau có bao giờ anh thấy nhớ em thực sự…có thấy những hành động của anh gây ra quá sức tưởng tượng và đã cứa một vết dài trong tim cô bé mới 20 tuổi không anh? Đã bao giờ anh ý thức được về hành động anh gây ra với em không anh….
Vì đã từng là của nhau, khi đã chia tay nếu có ngày mình vô tình gặp mặt anh có dám nhìn và cười thoải mái với em không? Với em nhìn thấy anh dù vô tình hay cố ý, em sẽ luôn nở nụ cười và cười thật tươi… Còn anh thì sao nhỉ? Chắc chẳng thể nhìn em một cách thoải mái sau những gì anh mang đến khiến em bê bết sau một thời gian dài và nỗi đau mang trong mình cả đời chẳng thể xóa nhòa nổi anh nhỉ?
Vì đã từng là của nhau em chẳng thể trách anh dù chỉ một lần muốn ghét cũng không thể? Phải chăng em quá ngu…không phải…là vì em chung tình và em đã yêu thực sự sau những màn diễn quá hoàn hảo của anh.
Và cũng đã từng là của nhau nên anh à….dù anh mang đến cho em những vết cắt khó lu mờ lắm nhưng em vẫn không thể trách…tập quên và tha thứ sẽ khiến con người ta bước lên đau thương một cách vững chãi nhất anh nhỉ? Và em đã làm được như thế…làm được thực sự và giờ em tha thứ cho anh vì những gì em cần là sự bình an và thanh thản…ghét anh ư? Hay hận anh nhỉ…tất cả những điều đó chẳng đủ để cho em thoải mái và tươi cười mà chỉ mang lại niềm đau và những cái nhói trong tim thật khẽ…
Anh nói- anh quên em rồi…quên được sao anh? Em dám chắc thứ anh có thể quên chỉ là hình dáng em, truyen sex khuôn mặt em và con người em…còn kí ức anh có quên được không? Chẳng thể đúng không anh nhỉ….và em vẫn là một phần kí ức nơi nào đó anh nghĩ vào lúc rảnh rỗi…có thể khiến anh u sầu hay ảo não chăng.
Em- luôn xinh và luôn cười tươi như thế. Kí ức đi qua, em sẽ đặt nơi gót giày lấy đó làm bàn đạp để em bước tiếp. Em chẳng thể u sầu hay ảo não buồn vì những gì anh mang đến để bê bết thêm nữa. Cuộc đời em đã mất tất cả vì anh nhưng có sao đâu, em vẫn tự tin và bước tiếp. Bước những bước thật vững chãi cơ anh à, vì đơn giản chẳng việc gì em phải buồn khi nơi đó anh vẫn vui vẻ và thoải mái sau những gì anh gây cho em mà không hề thấy hối hận hay ý thức về hành động của mình. Có thể nói theo ngôn ngữ giang hồ, chẳng cần phải buồn hay khóc vì những thằng “rẻ rách và vô trách nhiệm”, cuộc sống em vẫn bước, bước thật chậm nhưng thật chắc. Con đường em sẽ vẫn đi, đi và hướng về nơi cuối đường, chắc chắn nơi nào đó trên con đường này em sẽ gặp được người xứng đáng hơn anh và mang đến cho em cả một bầu trời.
Tin nhắn gửi cho anh sau thời gian dài, “Anh sao rồi…giờ có hạnh phúc không? Không còn sự giúp đỡ của em nữa anh có mạnh mẽ bước chân trên những nẻo đường dài không anh? Còn em giờ vẫn khỏe…vẫn cười và vẫn sống tốt…vẫn là cô bé ngày xưa nhưng chỉ có điều tinh quái hơn…cảm ơn anh đã cho em bài học đắt giá đầu đời….”
Một sự im lặng đủ để hiểu cảm giác của người nhận tin nhắn cảm thấy thế nào và em nghẹn đắng. Chẳng hiểu vì sao có lẽ trái tim em vẫn chưa đủ mạnh mẽ và chưa đủ vô tình như anh.
Tạm biệt nhé — một-người-em-đã-từng-yêu!



Bạn muốn xem thêm các truyện khác, xin vui lòng CLICK VÀO ĐÂY để trở về chuyên mục TRUYEN NGUOI LON và lựa chọn những truyện mới cập nhật!
Chúng tôi rất vui vì bạn đã truy cập vào blog của chúng tôi để đọc những truyện mà chúng tôi đã sưu tầm, điều đó chứng tỏ việc sưu tầm truyện của chúng tôi luôn được bạn ủng hộ. Hãy thư giãn thật tốt nhé! (Chú ý: Quay Tay vừa thôi xong rồi ngủ sớm nhé!)

Tags: truyen nguoi lon, co giao thao


Hiện tại chưa có phản hồi "Tiếng yêu đánh mất"

Đăng nhận xét