Con Dâu Nhà Giàu Chương 6 - 10

Chương 6: Sự dịu dàng bất ngờ

Tay Triệu Hi Thành ẩm ướt khiến cô không thoải mái, nháy mắt cả người nổi da gà. Chu Thiến gạt tay Triệu Hi Thành ra, lùi về phía sau vài bước, gượng cười nói:

-         Trời nóng nực, đừng có dựa gần như thế.

Anh ta cười:

-         Điều hòa nhiệt độ trong nhà luôn ổn định 24 độ, sao mà nóng được?

Chu Thiến vô cùng chăm chú theo dõi anh, thần kinh căng ra, cảm giác mình như con mồi sắp bị sói ăn thịt.

Anh ta lại tiến sát lại, đột nhiên ôm thắt lưng Chu Thiến, cánh tay cường tráng không cho người ta chống đối. Chu Thiến mở to mắt, sợ tới hét lớn.

Triệu Hi Thành dùng tay nhẹ nhàng bưng miệng cô lại, khóe môi cười, trong mắt đầy ý trêu đùa nói:

-         Đừng lo lắng như thế, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, có một số việc không thể tránh được.

Chu Thiến liều chết giãy dụa, đầu lắc loạn, thành công tránh khỏi bàn tay che miệng của Triệu Hi Thành. Nhưng tay kia lại ôm chặt eo cô, hai tay chặt chẽ giam cầm cô, khiến cô dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh. Chu Thiến càng giãy dụa, Triệu Hi Thành càng dùng sức. Cả người Triệu Hi Thành toát ra khí thế vô cùng, trong mắt có sự hung ác của đàn sói đói. Sau đó, Triệu Hi Thành cúi xuống, hung hăng bịt kín môi Chu Thiến.

Triệu Hi Thành điên cuồng cọ xát môi cô, dường như vẫn chưa đủ, bắt đầu xâm nhập vào bên trong, anh cứng rắn ép cô hé mở, thành công đoạt đất, không chút nào ngừng càn quét trong miệng cô.

Đầu Chu Thiến nổ tung, sự nhục nhã dâng đầy trong lòng. Cô giãy dụa, không chịu để yên, hai tay sống chết đánh Triệu Hi Thành, nhưng đổi lại chỉ càng khiến anh mạnh mẽ áp chế, điên cuồng phóng túng

Chu Thiến hoảng sợ mở bừng hai mắt, cô nghĩ lúc này sắc mặt mình nhất định trắng bệch dọa người. Lực lượng hai bên chênh lệch, chẳng lẽ đêm nay cô phải chịu nhục sao?

Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến cái khó ló cái khôn, hung hăng cắn thẳng vào đầu lưỡi Triệu Hi Thành, mùi máu tươi dâng lên.

Triệu Hi Thành hét lớn một tiếng, bất đắc dĩ buông Chu Thiến ra, một tia máu đỏ sẫm trào ra từ khóe miệng anh, dưới ánh đèn, đôi mắt Triệu Hi Thành lóe ra ánh sáng quái dị, khóe miệng lại cười tà mị tựa như con yêu tinh thấy máu.

Chu Thiến vội lùi về phía sau, sự nhục nhã và phẫn nộ vô hạn khiến cô liều lĩnh mắng:

-         Vợ chồng con mẹ nó! Tôi căn bản không phải vợ anh, tôi không biết anh! Với tôi mà nói anh chỉ là người xa lạ! Anh đừng gặp tôi nữa! Đi mà tìm đàn bà khác! Đi mà tìm Văn Phương

Nói xong, Chu Thiến chạy thẳng lên lầu, cô định chạy nhanh về phòng ngủ rồi khóa cửa nhốt Triệu Hi Thành ở ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng chạy lên lầu dồn dập, Triệu Hi Thành chạy nhanh đuổi theo Chu Thiến, sau đó ôm ngang người cô lên. Chu Thiến hét một tiếng. trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi!

Triệu Hi Thành khẽ cười bên tai Chu Thiến:

-         Thì ra em thật sự nhìn ra anh và Văn Phương có quan hệ. Mất trí nhớ rồi em thông minh hơn! Phản ứng bây giờ của em anh có thể hiểu là ghen không?

Cái này đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, vì sao anh ta có thể vô sỉ tự kỉ đến mức độ này? Nhưng giờ cô không cười nổi bởi vì Triệu Hi Thành ôm cô vào phòng rồi vứt cô lên giường. Giây sau, anh ta đã đè lên người cô

Chu Thiến rơi vào sự hoảng sợ và tuyệt vọng đến cùng cực.

Triệu Hi Thành nhào lên người Chu Thiến, cúi đầu hôn cô, bàn tay tiến vào trong quần áo cô, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô.

Chu Thiến giãy dụa nhưng anh như một hòn núi lớn đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.

Chu Thiến cảm thấy sự nhục nhã lớn nhất từ trước đến nay, nỗi nhục nhã đâm sâu vào lòng cô, cô dùng hết sức lực tát Triệu Hi Thành một cái

-         Bốp!

Một tiếng trong trẻo vang lên rốt cuộc cũng khiến Triệu Hi Thành dừng lại. Chu Thiến giận dữ khôn cùng trừng mắt, quát lớn:

-         Chẳng phải anh nói anh không ép tôi làm chuyện này sao? Giờ tôi nói cho anh, tôi không muốn! Tôi không muốn! Sau này chỉ cần anh không chạm đến tôi, tôi mặc kệ bên ngoài anh có bao nhiêu tình nhân, tôi không quan tâm! Tôi không cần!

Sự phẫn nộ khiến người cô run lên.

-         Em không quan tâm?…

Triệu Hi Thành nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời này, cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng.

Chu Thiến không ý thức được đại họa sắp đổ xuống, vẫn không biết sống chết gào lớn:

-         Đúng thế! Tôi mặc kệ! Anh chỉ là người xa lạ với tôi! Tôi không cho anh chạm vào người tôi, sự đụng chạm của anh khiến tôi thấy ghê tởm.

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Triệu Hi Thành nửa sáng nửa tối nhưng Chu Thiến có thể thấy rõ lửa giận hừng hực cháy trong mắt Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, ánh mắt như một con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng, hung ác khiến tim Chu Thiến thắt lại. Cô lặng lẽ rụt người về phía sau. Triệu Hi Thành cười lạnh:

-         Bất kể là trước hay sau khi mất trí nhớ em đều không thèm nhìn tôi! Tôi đụng chạm làm em thấy ghê tởm sao? Vậy về sau em nên tập cho quen, tôi sẽ cho em biết, không nhìn tôi, chống đối tôi có kết quả gì?

Triệu Hi Thành đứng thẳng dậy, thô bạo xé rách quần áo Chu Thiến. Quần áo mùa hè mỏng manh dưới cơn phẫn nộ của Triệu Hi Thành mà biến thành đống vải vụn. Chu Thiến bị lột trần trước mặt Triệu Hi Thành.

Chu Thiến cuộn người lại, hai tay giữ chặt trước ngực. Triệu Hi Thành nghiêng người đè lên người cô, gầm nhẹ rồi ép lên ngực cô, hôn như mưa xuống da thịt Chu Thiến.

Chu Thiến bất lực, rơi vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng, cảm xúc hoàn toàn bị vỡ vụn. Chu Thiến khóc lớn.

Sự nhục nhã này là cô tự tìm, nếu cô không tham hư vinh, nếu không vì hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu khi tỉnh lại biết chuyện rồi trốn đến một nơi khác… hôm nay cô đã không bị nhục nhã thế này.

Cô càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng tất cả chỉ có thể hóa thành nước mắt trào dâng.

Chu Thiến vừa khóc vừa mắng:

-         Anh là đồ điên! Anh là đồ trứng thối!

Nước mắt Chu Thiến như mưa, cả người run rẩy, dần dần, Triệu Hi Thành dừng động tác lại.

Mà Chu Thiến vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi không ngừng.

Triệu Hi Thành dựa vào người Chu Thiến, thở phì phò, hơi thở nóng rực phun lên người khiến Chu Thiến có cảm giác tê dại.

Một lát sau, anh thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nói:

-         Được rồi, đừng nói nữa, để người ta nghe được còn tưởng anh đang cưỡng gian em

Chu Thiến tức giận khóc càng lớn:

-         Đúng thế còn gì, anh đang cưỡng gian tôi… òa òa…

Triệu Hi Thành khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:

-         Được rồi, đừng khóc, chẳng phải anh chưa làm gì đấy sao?

Chu Thiến bị sự dịu dàng bất thình lình làm cho choáng váng, nhất thời quên khóc, mở to mắt nhìn Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành nhìn cô, trong mắt lóe sáng. Anh đột nhiên hôn xuống đôi mặt cô, nụ hôn nhẹ như lông chim, sau đó, nhẹ nhàng liếm sạch những giọt nước mắt của cô

Cả người Chu Thiến khẽ run lên, theo bản năng né tránh anh

Triệu Hi Thành ôm chặt cô, nhẹ quát:

-         Đừng động đậy

Giọng nói ấm ách.

Triệu Hi Thành nắm chặt tay cô, ép cô sờ về nơi cứng rắn như sắt của anh, khàn khàn nói:

-         Ở đây lửa nóng vẫn còn, nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.
Phiên ngoại của Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành nhìn người con gái trong lòng.

Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt bị nước mắt khiến cho trong suốt, lóe ra ánh sáng như ngọc. Ánh mắt tinh thuần trong suốt, ba phần kinh ngạc, bẩy phần cảnh giác dường như con vật nhỏ bị thương khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng thương tiếc.

Bên gò mà cô còn mấy giọt nước mắt trong suốt khiến da dẻ càng trắng như bạch ngọc. Cổ họng anh căng thẳng, như ma nhập, cẩn thận liếm những giọt nước mắt trên mặt cô.

Cả người cô run lên, trong mắt là sự hoảng sợ vô cùng. Lòng anh cứng lại, có sự thương tiếc vô cùng, có cả sự áy náy, chua xót. Xem ra, anh đã khiến cô sợ hãi.

Thân thể cô bất an giãy dụa trong lòng anh, cơ thể trần trụi ấm áp, mịn màng tỏa ra mùi hương thản nhiên khiến cho lửa dục anh vốn chưa tắt càng thêm nóng cháy.

Anh có khát vọng tràn ngập với cơ thể cô, cơ thể cô là dòng suối mát lạnh, trong lành nhất, có thể dập tắt lửa dục hừng hực trong người anh. Anh chỉ cần xoay người qua là có thể thỏa mãn bản thân mà cô căn bản không có sức chống cự.

Nhưng nhìn đôi mắt hoảng sợ, nhìn cô khóc nức nở, người run run như đứa trẻ sơ sinh bất lực lại khiến anh không nỡ làm tổn thương cô.

Anh – Triệu Hi Thành là kẻ nổi tiếng là ngoan tâm thủ lạt trên giới thương trường. Anh có thể vì lợi ích của Triệu thị mà không từ thủ đoạn đẩy đối phương vào chỗ chết. Chỉ cần là đối thủ của anh đều sẽ nghiến răng, nghiến lợi, hận anh thấu xương.

Người như vậy sao biết cái gì gọi là nhân từ? Cái gì gọi là mềm lòng?

Nhưng hôm nay anh lại có sự tiếc thương với cô gái này, lại không đành lòng làm tổn thương cô. Ngay cả bản thân anh cũng thấy kinh dị!

Cô tuy là vợ anh nhưng bọn họ lấy nhau chỉ là kết hợp lợi ích hai nhà, mà cô là đại tiểu thư của Tống thị cũng xứng với thân phận anh. Bọn họ vốn không có tình cảm. Kết hôn hơn năm cũng không từng can thiệp chuyện riêng của nhau, không quan tâm đến nhau. Khi anh biết cô vốn yêu một người khác, xuất phát từ sự tôn nghiêm của đàn ông mà cũng từng tức giận nhưng không để trong lòng. Thậm chí khi bạn thân nhất của cô là Văn Phương chủ động anh cũng chẳng hề do dự mà đón nhận, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của cô. Đàn bà trong mắt anh chỉ là đồ chơi trên giường, chẳng có địa vị gì trong lòng nên anh cũng sẽ chẳng phí tâm tư mà nghĩ về một người phụ nữ.

Nhưng hôm nay anh làm sao thế này?

Người con gái trong lòng vẫn còn đang bất an vặn vẹo, Triệu Hi Thành bất đắc dĩ phải cầm tay cô đặt lên nơi nóng rực khiến anh phát cuồng, cảnh cáo cô nói:

-         Ở đây lửa nóng vẫn còn, nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.

Đầu tiên, cô sửng sốt hồi lâu sau đó như bị đánh mà rút vội tay về. Dưới ánh trăng, mặt cô đỏ bừng như sắp chảy máu, cuối cùng cũng không dám lộn xộn thêm. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận căm tức lườm anh. Bộ dáng đó vừa đáng yêu lại vừa cá tính khiến tâm tình anh tốt hơn nhiều.

Bóng đêm đã sâu, ánh trăng rải khắp phòng.

Khuôn mặt cô dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, da dẻ trắng như ngọc, sáng bóng. Lông mi dài cong vút, đôi mắt trong suốt. Vì sao anh chưa bao giờ phát hiện, thì ra cô đẹp đến vậy?

Sau khi mất trí nhớ cô luôn khiến anh bị mê hoặc. Cô không còn là người lạnh lùng như băng giá mà là người tràn ngập tinh thần, luôn phấn chấn vui vẻ, nụ cười tỏa nắng của cô thường xuyên khiến anh hoa mắt, không tự chủ được mà bị nhấn chìm trong đó.

Anh nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác dịu dàng chưa từng có. Khóe miệng gợn cười, có lẽ, anh nên một lần nữa tìm hiểu vợ của mình.

Chương 7: Lần đầu đến nhà họ Triệu


Sáng sớm, tiếng chim hót ríu ríu và hương hoa nồng nàn đánh thức Chu Thiến.

Mở mắt ra đã thấy một vòm ngực rắn chắc, cánh tay cường tráng nhẹ nhàng ôm lấy người cô, chóp mũi là hơi thở của người đàn ông đó quấn quanh.

Đầu óc của Chu Thiến đột nhiên trống rỗng rồi dần dần tỉnh táo lại.

Chu Thiến đang khỏa thân nằm trong lòng Triệu Hi Thành cũng như mình. Cô lại dám ngủ! Cô dám ngủ trong lòng sói đói.

Cô vội kéo chăn bao quanh người, ánh mắt tức tối lườm người con đang ngủ.

Triệu Hi Thành đang ngủ bình yên, dường như không còn chút nào vẻ lạnh lùng thường nhật. Đôi mi dày, môi khẽ nhếch, nhìn qua không hiểu sao cô lại có cảm giác… đáng yêu…

Đáng yêu? Sao cô có thể dùng từ này để hình dung về một con sói! Đã nghe ai nói đến sói đáng yêu chưa? Chu Thiến lạnh người, da gà nổi hết lên.

Huống chi, hôm qua cô còn suýt bị Triệu Hi Thành cưỡng gian! Nhưng may sau đó anh đã dừng lại. Nhất định là vì cô khóc rất thảm thiết nên nếu để ai biết sẽ không tốt cho thanh danh của anh ta. Loại người như anh ta hẳn là để ý đến danh dự, uy tín nhất.

Vẫn nên nhân lúc anh ta chưa tỉnh mà mặc quần áo, nếu không ai biết được thú tính của anh ta lại trỗi dậy?

Chu Thiến rón ra rón rén định bò xuống dường như một góc chăn bị Triệu Hi Thành đè lên, cô lại không dám trần truồng đi lại nên đành cẩn thận kéo chăn.

Đột nhiên, Triệu Hi Thành xoay người, Chu Thiến chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, sau đó bị anh đè lên.

Triệu Hi Thành ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, đôi mắt hẹp dài đầy ý trêu tức:

-         Buổi sáng tốt lành, vợ thân yêu, sáng sớm tinh mơ định đi đâu?

Có lẽ là vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn nhưng nói thật là rất gợi cảm.

May mà trên người Chu Thiến quấn chăn bằng không cô sợ đến chết nhưng như thế cũng không có nghĩa là an toàn… Chu Thiến không dám động đậy, cảnh giác nhìn Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập sự tức giận:

-         Không cần nhìn tôi như thế, nếu tôi dùng sức mạnh thì tối qua cô đã chẳng thoát.

Chu Thiến nói:

-         Vậy anh mau dậy đi, tôi muốn mặc quần áo

Mắt Triệu Hi Thành lóe sáng:

-         Đã cầu Triệu Hi Thành tôi thì phải cho tôi chút lợi ích

Nói rồi cúi đầu hôn Chu Thiến.

Lòng Chu Thiến căng thẳng, trong đầu chợt nhớ đến bộ dáng dữ tợn của anh khi xé rách quần áo cô, cả người không tự chủ được mà run lên khe khẽ.

Nhưng anh cũng không thô bạo như tối qua, nhẹ nhàng hôn, vô cùng dịu dàng

Chu Thiến vẫn cắn chặt răng không cho Triệu Hi Thành tiến sâu, trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy buồn buồn như có chiếc lông chim cọ xát.

Triệu Hi Thành thở hổn hển ngẩng đầu, ánh mắt mê ly.

Tim Chu Thiến đập mạnh, lửa cháy bừng trên mặt. Vì che giấu sự xấu hổ này, trước mặt Triệu Hi Thành, Chu Thiến ra sức cọ môi, cau mày nói:

-         Sáng sớm ra còn chưa đánh răng, anh không ngại bẩn!

Mặt Triệu Hi Thành lập tức trầm xuống nói:

-         Nhìn cô đã thấy mất hứng

Sau đó, Triệu Hi Thành đứng dậy, xuống giường, không hề xấu hổ mà phơi bày cơ thể trước mặt cô.

Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa kính, chiếu lên người anh khiến da dẻ màu nâu rắn chắc như phủ thêm tầng ánh sáng vàng nhạt.

Tuy rằng Chu Thiến tự nhắc nhở mình phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn nhưng mắt như dính chặt vào người anh, không thể di chuyển, đây đúng là bức tranh mỹ nam sống động, đầy hương sắc.

Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, bả vai rộng, cơ bắp rắn chắc, bụng phẳng, eo thon, chân dài săn chắc, còn cả chỗ giữa bắp đùi hùng dũng… Chu Thiến không nhìn được nữa, mặt đỏ bừng, dùng chăn bịt mắt, trái tim đập loạn. Quá biến thái, quá vô sỉ, dám dùng mỹ sắc dụ cô.

Bên tai truyền đến tiếng cười mị hoặc của Triệu Hi Thành:

-         Chỗ cô nhìn được có thấy hài lòng không? Nếu cô thích, tôi rất vui phối hợp cùng

Trong lòng Chu Thiến có sự xao động khiến cô vô cùng xấu hổ, sống chết đè nén cảm xúc, lớn tiếng nói:

-         Cuồng khỏa thân, mau mặc quần áo vào

-         Giờ chưa mặc được, phải đi tắm cái đã

Sau đó nghe được tiếng bước chân rất nhỏ của Triệu Hi Thành rồi đến tiếng mở cửa phòng tắm

Đồ biến thái này hẳn là đã vào! Chu Thiến kéo chăn xuống, cẩn thận mở mắt đã thấy Triệu Hi Thành đứng trước phòng tắm, vật lớn ở bụng dưới nhẹ run lên khiến tim cô đập loạn, không thở nổi. Triệu Hi Thành nhướng mày nhìn Chu Thiến cười tà mị để lộ ra hàm răng trắng bóng khiến cô đầu váng mắt hoa. Triệu Hi Thành nói:

-         Có muốn tắm cùng không? Chúng ta tắm uyên ương

Giọng nói vô cùng mê hoặc.

Chu Thiến cầm chiếc gối sau lưng, dùng hết sức ném về phía Triệu Hi Thành kêu lớn:

-         Cuồng dâm, đi chết đi.

Triệu Hi Thành né được đòn tập kích của Chu Thiến, cười lớn rồi vào nhà tắm

Chu Thiến vội vàng xuống giường, tìm quần áo mặc

Quần áo của Tống Thiệu Lâm chỉ có ba màu đen, trắng, xám, dường như đang để tang cho ai vậy. Mặc vào khác gì bà mẹ chồng. Chu Thiến vất vả lắm mới tìm được bộ quần áo vừa mắt.

Đó là bộ váy màu trắng, trông đơn giản nhưng chất liệu tốt, cắt may khéo léo khiến đường cong tuyệt diệu trên người cô lộ rõ.

Chu Thiến nhìn bóng dáng xinh đẹp trong gương, da như tuyết, mặt như hoa, dáng người yểu điệu, tóc dài như mực khiến người ta có cảm giác sở sở động lòng người. Nhất là đôi mắt vô cùng linh động, đầy sức sống, kết hợp lại tạo nên vẻ mê hoặc khó nói.

Chu Thiến nói với gương:

-         Tống Thiệu Lâm, tôi thừa nhận cô xinh đẹp, giàu có hơn tôi nhưng tôi trẻ hơn cô, tự do hơn cô. Hơn nữa, cô còn có ông chồng biến thái như thế, tôi sắp không trụ nổi nữa. Cô mau tỉnh lại đi, nếu không khiến vợ chồng hai người li hôn cũng đừng trách tôi.

Nhưng những lời này Chu Thiến cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Đây dù sao cũng là cuộc sống của cô ấy, Chu Thiến không tiện can dự. Tuy rằng Tống Thiệu Lâm hại cô rất thảm nhưng Tống Thiệu Lâm cũng bị hại, hơn nữa rất đáng thương. Bị bạn thân nhất và chồng phản bội. Ai! Chu Thiến vẫn cố nhịn chờ Tống Thiệu Lâm tỉnh lại rồi nói

Nhưng, trong lúc đó…

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Triệu Hi Thành quấn khăn tắm quanh người bước ra, cả người bao phủ trong làn hơi nước, bọt nước trên người chiếu ra ánh sáng mê người. Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến thì giật mình, ánh mắt bừng sáng.

Chu Thiến thầm nuốt nước miếng, cảm thấy vô cùng khinh bỉ chính mình: Rất không có tiền đồ, luôn bị sắc đẹp của Triệu Hi Thành mê hoặc. Không được, vì sự trong sạch của bản thân, cô phải học cách miễn nhiễm với mị lực của anh

Chu Thiến bộc lộ khí thế đặc công bị bắt không nhìn sự dụ hoặc của địch, kiên định nói:

-         Triệu Hi Thành, tôi muốn chia phòng ngủ với anh. Từ đêm nay tôi sẽ đến phòng khách ngủ.

Triệu Hi Thành trừng mắt nhìn cô, lập tức biến sắc, đôi mắt đen lộ ra ánh sáng lạnh như băng, ngay cả bọt nước trên người cũng như ngưng kết lại thành băng

-         Cô thử chuyển xem! Bất kể cô chuyển đến đâu tôi cũng có thể bắt cô trở về, không gì có thể cản được tôi

Khi nói chuyện cả người Triệu Hi Thành toát ra khí phách khiến tim Chu Thiến run rẩy.

Nhưng vì sự an toàn và trong sạch của mình, đêm qua Triệu Hi Thành buông tha cô nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, là chồng của cơ thể này, anh ta có thể nhịn được bao lâu? Ai biết lúc nào anh ta lại nổi cơn thú tính.

Cô nhất định phải kiên trì đến cùng.

Chu Thiến không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt Triệu Hi Thành, khẩn thiết nói:

-         Tuy rằng anh là chồng tôi nhưng nói thật với tôi mà nói anh cũng chỉ là một người xa lạ. Sao tôi có thể chung chăn chung gối với một người xa lạ, anh phải cho tôi thời gian.

Triệu Hi Thành nói:

-          Không được, không thương lượng!

Chu Thiến không khỏi bốc hỏa, anh ta làm loạn cùng phụ nữ khác ở ngoài mà còn có mặt mũi làm như thế với vợ. Chu Thiến trầm mặt:

-         Tôi không phải thương lượng với anh, tóm lại đêm nay tôi sẽ ra phòng khách

Chu Thiến mím miệng, quật cường nhìn Triệu Hi Thành.

Chỉ cần là người gần gũi với Chu Thiến đều biết, khi cô lộ ra vẻ mặt này có nghĩa là cô đã hạ quyết tâm, chín trâu cũng không kéo lại được.

Trong mắt Triệu Hi Thành lại lộ ra vẻ ngoan lệ như sói, Triệu Hi Thành trừng mắt nhìn Chu Thiến, Chu Thiến cũng không khách khí trừng mắt nhìn lại. Thật ra cô cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi, ánh mắt của Triệu Hi Thành khiến bàn tay giấu sau lưng Chu Thiến run lên nhè nhẹ.

Một lát sau, Triệu Hi Thành quay đầu nói:

-          Chuyện này chờ buổi tối trở về nói sau, giờ chúng ta phải về nhà tổ

Hai người ăn điểm tâm rồi lên đường.

Triệu Hi Thành lái một chiếc xe thể thao rất đẹp từ gara ra. Lên xe, xe chậm rãi lên đường.

Dọc đường đi, Chu Thiến nhìn cảnh vật bên ngoài đang lùi dần về phía sau, trong xe là bầu không khí yên tĩnh đến khó thở.

Xe đi qua con đường lớn rồi đến một ngôi nhà cửa sắt cao ba mét, hai bên tường cao vô cùng khí phái.

Xe đến gần, cửa sắt tự động mở, Triệu Hi Thành lái xe thẳng vào trong.

Chu Thiến nghĩ nhà tổ hẳn phải là ngôi nhà cổ kính nhưng trước mắt cô lại là một tòa nhà ba tầng rộng lớn theo phong cách châu Âu.

Hai bên đường xe chạy là hai thảm cỏ xanh mượt, Chu Thiến mở to mắt tò mò nhìn quanh

-         Trước có sân tennis, sau nhà là vườn hoa và bể bơi.

Triệu Hi Thành bên cạnh vốn đang yên lặng đột nhiên mở miệng nói.

-         Bể bơi!

Chu Thiến quay đầu lại, mắt sáng bừng. Trước kia Chu Thiến rất thích bơi lội, bạn bè cô đều nói cô xuống nước sẽ thành mỹ nhân ngư. Ha ha, tuy rằng hai chữ “mỹ nhân” còn cần châm chước nhưng “ngư” là rất chính xác

Ai ngờ Triệu Hi Thành lườm cô một cái:

-         Cô vui cái gì? Cô căn bản chính là con vịt lên cạn, thấy nước đã run.

Chu Thiến nhất thời ảm đạm, trong lòng hung hăng mắng Tống Thiệu Lâm thật vô dụng. Bơi cũng không biết, cướp mất lạc thú của cô

Xe dừng lại, bên ngoài có người hầu mặc áo trắng quần đen mở cửa cho cô, mỉm cười nói với hai người:

-         Cậu chủ, cô chủ, hai người đã về. Phu nhân chờ hai người đã lâu.

Triệu Hi Thành ném chìa khóa xe cho người hầu, chẳng buồn liếc mắt đi thẳng vào cửa lớn. Chu Thiến ở đằng sau lườm anh một cái, tỏ vẻ gì thế không biết? Chẳng phải nhà anh cũng là làm dịch vụ sao? Nghĩ mình hơn người chắc.

Chu Thiến mỉm cười với người hầu xem như chào hỏi rồi theo Triệu Hi Thành đi vào.



Chương 8: Cậu em chồng Triệu Hi Tuấn đẹp trai


Hai người vào phòng khách, căn phòng rộng lớn trang trí vô cùng tráng lệ, chỗ nào cũng bộc lộ vẻ tôn quý vô cùng.

Trong phòng khách, một người phụ nữ lớn tuổi và một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sô pha. Người con trai trẻ tuổi chính là anh chàng đẹp trai như nắng ở trong bệnh viện.

Nhìn thấy hai người, người phụ nữ kia vui mừng nói:

-         Cuối cùng đã đến, mẹ đợi từ sáng.

Chu Thiến nhìn bà, bà hẳn là mẹ của Triệu Hi Thành, mẹ chồng của Tống Thiệu Lâm.

Theo đạo lý bà đã hơn 50 tuổi nhưng nhìn cũng chỉ khoảng tầm 40. Tóc rất đẹp, khuôn mặt càng vô cùng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, khi trẻ nhất định là một đại mỹ nhân. Khuôn mặt đẹp của Triệu Hi Thành phần lớn là được thừa hưởng từ mẹ.

Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, cổ áo và chỗ xẻ tà đều dùng kim tuyến thêu hoa văn tinh mỹ, cúc áo cũng là hoa văn như vậy khiến bà càng thêm sang trọng quý phái.

Bà kéo tay Chu Thiến, tươi cười nói:

-         Thiệu Lâm không sao là tốt rồi, mất trí nhớ cũng chẳng có gì là to tát, chỉ qua một thời gian là sẽ khỏi, con đừng lo lắng, nghĩ thoải mái đi.

Giọng nói của bà rất nhu hòa, ánh mắt đầy vẻ quan tâm, Chu Thiến thấy vậy nghĩ hẳn bà vẫn rất thích cô con dâu Tống Thiệu Lâm này.

Bà kéo Chu Thiến ngồi xuống sô pha rồi nói:

-         Hôm nay mặc quần áo này thật đẹp. Mẹ đã bảo mà, con gái trẻ sao cứ thích mặc già dặn hơn cả bà già này, người không xám thì đen. Nhìn đi, giờ thế này có phải là đẹp không.

Chu Thiến cười với bà thật ngọt ngào:

-         Mẹ sao lại là bà già được, nhìn da mẹ còn đẹp hơn cả da thiếu nữ hai mươi. Mẹ nói con bí quyết đi, con phải học hỏi mới được

Nịnh bợ là sở trường của Chu Thiến, những quý bà hào phóng đến thẩm mỹ viện lần nào chẳng vui vẻ, ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua sản phẩm Chu Thiến đề cử.

Quả nhiên, Triệu phu nhân cười như hoa nở, nói với người con trai trẻ tuổi bên cạnh:

-         Thiệu Lâm mất trí nhớ rồi nói năng thật ngọt ngào

Sau đó lại chỉ vào anh ta rồi nói với Chu Thiến:

-         Đây là em chồng con, rỗi rãi bảo nó đưa đi thăm thú, chắc con cũng không còn nhớ rõ ở đây. Làm quen lại lần nữa đi. Mẹ có chuyện muốn nói với Hi Thành

Bà đứng lên khẽ bảo Triệu Hi Thành

-         Con theo mẹ vào phòng một lát

Bọn họ lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Chu Thiến và anh chàng đẹp trai kia.

Chu Thiến mỉm cười nhìn anh, cô rất có cảm tình với anh, khi cô cảm thấy bàng hoàng, bất lực nhất, anh đã cho cô một chút ấm áp.

Hôm nay anh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng khiến da dẻ càng trắng nõn, tóc dài buộc sau gáy lộ ra vầng trán rộng.

Khuôn mặt trông thâm thúy, góc cạnh sắc nét không đẹp trai như Triệu Hi Thành nhưng ánh mắt vô cùng ấm áp, trong sáng như ánh mặt trời khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. Đây là điều Triệu Hi Thành không thể so sánh

Anh đứng lên mỉm cười với Chu Thiến:

-         Đi thôi, em dẫn chỉ đi thăm thú.

Chu Thiến vui vẻ gật đầu đi theo.

Anh đi đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu nói với cô:

-         Tầng một là phòng khách với phòng ăn, đi qua bên này là phòng khiêu vũ, rất lớn. Nhà ta thường hay mở tiệc tại nhà. Tầng hai là phòng ngủ và thư phòng.

Chu Thiến mở to mắt, sự xa hoa ở đây khiến cô không thể tưởng tượng, thì ra kẻ có tiền sống cuộc sống như vậy. Tống Thiệu Lâm cũng coi nhưng tốt số, sinh ra đã ngậm thìa vàng lại lấy được người giàu có nhưng sao cô còn buồn bã không vui? Là vì chồng lăng nhăng sao? Nhưng làm gì có ai được thập toàn thập mỹ. Cô ấy chưa từng chịu khổ, chút việc nhỏ này đã coi như trời sập. Đổi lại làm Chu Thiến, cô sẽ ly hôn, chia nửa tài sản của Triệu Hi Thành sau đó sống những tháng ngày thoải mái. Cần gì ngày nào cũng sầu não

Sau này, nhớ đến suy nghĩ khi đó, Chu Thiến thở dài thật sâu, thì ra khi ấy cô thật quá ngây thơ.

Anh đi đằng trước, phát hiện Chu Thiến dừng bước thì sẽ dừng lại, kiên nhẫn đợi cô bắt kịp.

Thật là người dễ khiến người khác có cảm tình. Anh có được tâm tư chu đáo, Triệu Hi Thành cho dù có cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp. Triệu Hi Thành vừa bá đạo, âm ngoan thậm chí còn vô sỉ. Vừa nghĩ đến đã bốc hỏa. Nếu chồng của Tống Thiệu Lâm là người trước mắt này thì tốt biết bao, ngày của cô sẽ thoải mái hơn nhiều. Chu Thiến cảm giác anh sẽ không giống Triệu Hi Thành, đây là trực giác của cô.

Chu Thiến cười hỏi:

-         Chị còn chưa biết tên em?

Anh cười cười, vô cùng ôn hòa, tinh thuần:

-         Em là Triệu Hi Tuấn

-         Thế về sau chị gọi em là Hi Tuấn được không? Gọi em rể quá cổ lỗ sĩ

Anh cười:

-         Chị dâu thích thế nào cũng được.

Chu Thiến lại hỏi:

-         Vậy em bao nhiêu tuổi? Cô rất tò mò về anh.

Triệu Hi Tuấn luôn có hỏi có đáp:

-         Năm nay em 24 tuổi

A, lớn hơn cô 3 tuổi, nhỏ hơn Tống Thiệu Lâm 2 tuổi

-         Vậy anh của em bao nhiêu tuổi?

Anh dừng bước, nhìn cô kinh ngạc:

-         Chị dâu, chị xuất viện về nhà đã lâu, chuyện đó còn chưa biết sao?

Chu Thiến thản nhiên nói:

-         Anh của em thường không về nhà, chị muốn hỏi cũng không có cơ hội

Chu Thiến còn mong Triệu Hi Thành vĩnh viễn không về, biết hay không có gì đâu?

Anh nhìn Chu Thiến, vẻ mặt đồng tình, Chu Thiến không chịu nổi ánh mắt này, vội nói:

-         Không sao, chị không cần

Triệu Hi Tuấn khẽ nói:

-         Anh 29 tuổi… anh ấy hẳn là nên quan tâm đến chị hơn.

Anh ta bớt quan tâm tôi đi thì mới tốt, tốt nhất nên coi tôi như không khí.

Triệu Hi Tuấn nói:

-         Chị dâu, đi ra vườn hoa sau nhà không? Cảnh rất đẹp, nhưng giờ mặt trời có vẻ lớn

Chu Thiến cao hứng nói:

-         Được, nắng thì sợ gì, chị còn muốn xem bể bơi.

-         Bể bơi ngay bên kia

Trong vườn hoa, hương thơm ngập tràn, hoa đua sắc thắm, cảm giác thật thư thái.

Chu Thiến đứng đó nhìn, cảm giác rất vui vẻ. Triệu Hi Tuấn tươi cười đi cùng cô.

Bọn họ ngồi xuống trong đình hóng mát trong vườn hoa. Không lâu sau còn có người hầu mang đồ uống mát lạnh đến

Chu Thiến vô cùng kinh dị

-         Bọn họ làm sao biết chúng ta ngồi đây, lúc chúng ta đến đây cũng có thấy ai đâu

Triệu Hi Tuấn cười toe toét:

-         Chị dâu, sao chị lại trở nên thú vị như thế. Em nói cho chị nhé, nhà mình chỗ nào cũng có camera, đi đến đâu người hầu cũng biết

Chu Thiến càng ngạc nhiên

-         Như vậy chẳng phải là rất mất tự do.

Triệu Hi Tuấn nhìn Chu Thiến bưng miệng cười lớn, đôi mắt đẹp giật giật Chu Thiến mới biết bị anh đùa, vẻ mặt xấu hổ. Thì ra anh cũng chẳng phải là người tốt. Bị vẻ ôn hòa lừa gạt. Hừ, đúng là em của sói thì cũng chỉ là sói đội đội lốt cừu!

Triệu Hi Tuấn vội nói:

-         Chị dâu đừng giận, em chỉ đùa chút thôi

Cô không nhịn được ăn miếng trả miếng, công kích lại:

-         Thật  ra em cũng không đẹp bằng anh trai em

Hai mắt Triệu Hi Tuấn sáng bừng sau đó làm ra vẻ khổ sở:

-         Đúng thế, mọi người đều nói thế. Anh lớn lên trông giống mẹ, em thì giống cha

Chu Thiến lập tức mềm lòng, cảm thấy mình cũng quá nhỏ nhen, sao phải chọc ngoáy vào nỗi đau của anh ấy? Nhìn anh khổ sở…

Vội vàng an ủi:

-         Đàn ông quá đẹp cũng không tốt, trông đẹp đẽ hơn phụ nữ thì chẳng phải muốn tuyệt đường của phụ nữ sao. Thật ra em cũng rất tuấn tú.

-         Thật sao?

Chu Thiến kiên định gật đầu:

-         So với trân châu còn thật hơn.

Triệu Hi Tuấn quay đầu đi, bả vai run run, chỉ nghe anh hừ hừ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn

Ai, lại bị anh đùa giỡn, nhưng lần này Chu Thiến cũng nhịn không được cười khanh khách. Hồi lâu sau anh mới quay đầu lại, vẻ mặt vẫn còn mấy tia đỏ ửng khiến làn da trắng nõn càng thêm diễm lệ.

Triệu Hi Tuấn nói:

-         Chị dâu thay đổi thật nhiều! Trước kia nếu trở về đây chị chỉ trốn vào thư phòng của cha, giống như chỉ có sách ở đó mới gây được hứng thú cho chị. Nhưng bây giờ chị còn có thể đùa giỡn với em.

Lúc này, Chu Thiến đột nhiên có cảm giác kì quái, đó là cảm giác bị người khác nhìn trộm, lưng toát mồ hôi lạnh. Chu Thiến quay đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.

Triệu Hi Tuấn hỏi:

-         Sao thế ạ?

Cảm giác này đột nhiên lại biến mất, là ảo giác sao?

Cô nói:

-         Không có gì

Một người hầu đi tới nói:

-         Cậu hai, thiếu phu nhân, đến giờ ăn rồi.

Chương 9: Trở về nhà lớn
Khi bọn họ quay về nhà ăn thì Hi Tuấn đang kể về chuyện vui của hai anh em khi còn nhỏ:

-         Lúc đó em và anh trai đi dự tiệc, lúc ấy, anh mười tuổi nhưng vẫn để tóc dài, trên trán còn cả tóc mái, mặc áo lông màu xanh da trời, còn có một cậu bé đến nói với em: “chị của em xinh lắm, có thể giới thiệu cho anh biết không?”

Có thể tưởng tượng cảnh Triệu Hi Thành bá đạo âm ngoan bị nhận nhầm thành con gái có vẻ mặt gì sao? Nhất định là rất phấn khích. Chu Thiến không hề khách khí cười khanh khách

Một ánh mắt sắc bén bắn về phía cô, cô nhìn qua, khuôn mặt Triệu Hi Thành đen thui nhìn cô, cả người tản ra hơi thở lạnh đến thấu xương, ánh mắt như hàn băng khiến cả người Chu Thiến run lên

Nụ cười của cô lập tức bị đông lạnh, theo bản năng, cô luôn có tâm lý sợ hãi với Triệu Hi Thành, trước mặt anh cô không dám làm càn.

Triệu phu nhân thấy không khí nặng nề thì oán trách lườm Hi Tuấn:

-         Hi Tuấn lại lấy anh ra làm trò đùa

Rồi cười nói với Chu Thiến:

-         Đều tại mẹ, lúc đó Hi Thành rất đáng yêu, có lúc không nhịn được mới cho nó ăn mặc như con gái. Mau lại đây ngồi, cha con có việc, không ăn cơm nhà

Bà xếp Chu Thiến ngồi cạnh Triệu Hi Thành còn mình và Hi Tuấn thì ngồi ở phía đối diện.

Ngồi gần Triệu Hi Thành như vậy khiến Chu Thiến có phần mất tự nhiên. Cô lặng lẽ ngồi lui ra xa một chút, anh quay lại trừng mắt nhìn cô, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận

Cô làm gì mà anh cứ thái độ như thế? Từ khi cô vào đã nghiêm mặt, trừng mắt… hừ! Đạp chết anh!

Đồ ăn rất phong phú, Chu Thiến để ý thấy bát đĩa đều là đồ sứ, hoa văn tinh xảo, nước men đẹp, bóng loáng như tác phẩm nghệ thuật khiến người nhìn đã thích

Triệu phu nhân cười gắp đồ ăn cho Chu Thiến nói:

-         Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo, tuy rằng con mất trí nhớ nhưng có những chuyện không thể thay đổi, chúng ta cuối cùng vẫn là người một nhà

Là cô đa tâm sao? Sao cô cảm thấy trong lời nói của bà có ẩn ý?

Đồ ăn hương vị không tệ, nói thật, với Chu Thiến, những đồ ăn này có sức mê hoặc rất lớn.

Chu Thiến đánh giá ba người. Triệu phu nhân ăn uống tao nhã, nhai chậm nuốt chậm. Triệu Hi Tuấn khi ăn thì có người hầu ở sau thường xuyên đổi món cho anh. Còn Triệu Hi Thành thì lạnh lùng, lúc hạ đũa thì bình tĩnh, nhắm chuẩn mục tiêu, gắp một cái là xong.

Chu Thiến lại nhìn về phía Triệu Hi Tuấn vừa lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Chu Thiến nhìn anh cười, anh cũng cười lại với cô. Lúc này, Triệu Hi Thành vốn đang thoải mái đột nhiên cứng người lại, chiếc đũa trên tay bất ngờ rơi xuống. Anh hơi dừng lại rồi như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm

Triệu phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Chu Thiến cười tủm tỉm nói:

-         Hay là hai con quay về đây ở đi, cha con bọn họ thường xuyên về muộn, mẹ ở đây một mình cũng buồn. Các con về đây, Thiệu Lâm có thể làm bạn với mẹ, hơn nữa cũng sẽ có ích cho việc không phục trí nhớ của Thiệu Lâm. Nhưng trở về thì phải có quy củ, Hi Thành không thể qua đêm ở ngoài, dù muộn thế nào, tối định phải về nhà ngủ!

-         Không được!

Chu Thiến lập tức phản đối. Cái gì? Muốn Triệu Hi Thành ngủ ở nhà. Cô chẳng phải sẽ thành linh dương đợi làm thịt, sớm muộn cũng bị anh ta ăn sạch cả da lẫn xương?

Tất cả mọi người nhìn Chu Thiến, ngay cả người hầu cũng tỏ vẻ kinh dị.

Triệu phu nhân bị cô từ chối thẳng như thế thì có phần mất mặt, tức giận nói:

-         Sao? Không muốn ở cùng bà già này?

Thân phận của bà hẳn là đã quen với việc ra lệnh, ngay cả chồng và con cũng phải nể mặt. Sao có thể chịu được Chu Thiến từ chối thẳng thừng như thế.

Chu Thiến vội chữa cháy:

-         Không phải, không phải, sao có thể được? Nhưng mà… nhưng mà Hi Thành thích tự do, sợ anh ấy không quen thôi.

Chu Thiến đổ mọi tội lỗi lên đầu Triệu Hi Thành. Chắc chắn anh sẽ không đồng ý, bắt anh ta đêm nào cũng về chẳng phải muốn mạng anh ta sao? Tình nhân của anh ta làm thế nào? Anh ta bỏ được cô ả phòng đơn gối chiếc sao?

Triệu Hi Thành lạnh lùng lườm Chu Thiến một cái, mắt lóe sáng rồi thản nhiên nói:

-         Con không có ý kiến.

Chu Thiến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn anh, hận không thể bóp chết Triệu Hi Thành. Anh ta có ý gì? Định mặc kệ tình nhân sao?

Chu Thiến lập tức tỉnh ngộ lại. Cô thật sự quá ngây thơ rồi. Anh ta tìm tình nhân với buổi tối có vể nhà ngủ không thì liên quan gì? Giờ anh ta nhất định cảm thấy vợ mình khác với quá khứ, lại một lần nữa có hứng thú với Tống Thiệu Lâm. Anh ta định ăn cả hai sao? Nếu là thế này, ở chỗ nào cũng như nhau thôi

Bây giờ cô nên làm gì? Cô không muốn có quan hệ với người vô sỉ như thế. Vừa nghĩ đến chuyện đêm hôm qua cô đã run cả người. Cô không muốn chịu đựng chuyện như thế thêm một lần nữa.

Triệu phu nhân nghe vậy cao hứng:

-         Nếu thế thì đêm nay thôi không về nữa, mai bảo A Dung giúp các con thu dọn hành lí. Những quần áo cũ của Thiệu Lâm thôi bỏ đi, mua mới đi con. Các con sợ chúng ta sẽ quấy rầy thế giới của hai người sao? Vậy hai đứa ở tầng ba đi.

Hi Tuấn cũng cười nói:

-         Anh chị về nhà lại vui rồi

Đầu óc Chu Thiến lộn xộn, không biết đáp lại thế nào

Triệu Hi Thành nói với em trai:

-         Em về nước lâu thế rồi cũng nên đi làm đi. Lớn thế này rồi cả ngày chơi bời còn ra thể thống gì. Thế này đi, hai ngày nữa đến công ty làm

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn nhăn nhó lại:

-         Cha còn chưa thúc giục em thì anh vội cái gì? Em ở văn phòng cả ngày chẳng thoải mái gì cả

Triệu Hi Thành buông đũa, lập tức có người hầu mang khăn lên, anh ta vừa lau tay vừa nói:

-         Đây là ý của cha, em chuẩn bị rồi ngày kia đi làm đi.

Hi Tuấn bực mình nói:

-         Anh dã man giống hệt cha. Rõ ràng biết em không thích còn cố ép em

Triệu phu nhân buông đũa nói:

-         Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện đó nói sau

Bà lại nhìn Chu Thiến nói:

-         Rỗi thì đi xem phòng của các con đi. Đã bài trí cả rồi, ngay cả phòng trẻ con mẹ cũng chuẩn bị rồi, chỉ chờ bế cháu cho các con thôi

Cháu? Khóe miệng Chu Thiến giật giật. Từ này quá đáng sợ. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Những chuyện này bọn họ đều đã quyết định rồi, bất kể Chu Thiến có đồng ý hay không cũng phải làm theo đó. Thì ra, Tống Thiệu Lâm chỉ như đứa trẻ để mặc bọn họ sắp đặt.

Nhưng Chu Thiến không phải là Tống Thiệu Lâm, cô không muốn làm con rối gỗ của bọn họ. Chu Thiến nhất định phải rời khỏi đây, né tránh bọn họ, đến khi Tống Thiệu Lâm tỉnh lại, linh hồn tráo đổi thì mọi việc sẽ chẳng liên quan gì đến cô nữa

Nhưng ai mà biết được sự kiện sau đó đã thay đổi quyết định của cô…

Chương 10: Nhược điểm của Triệu Hi Thành


Ăn cơm xong, Triệu Hi Thành nhận được một cú điện thoại gấp nên vội vàng đến công ty, Chu Thiến thì bị Triệu phu nhân gọi vào phòng bà

Phòng của bà ở tầng hai, vừa vào cửa đã thấy cửa sổ thủy tinh lớn, xuyên qua đó có thể nhìn thấy vườn hoa sau nhà muôn hồng nghìn tía, mà lương đình khi nãy Chu Thiến và Triệu Hi Tuấn ngồi nói chuyện phiếm cũng trong tầm nhìn.

Triệu phu nhân bảo Chu Thiến ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa, bà ngồi bên bàn trang điểm, lấy trong ngăn kéo ra một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ

Bà đưa cuốn sổ đó cho Chu Thiến

Chu Thiến nhận lấy cuốn sổ, nghi hoặc nhìn bà.

Bà ngồi xuống đối diện cô, thong dong mỉm cười nói:

-         Cuốn sổ này có 10 vạn, về sau hàng tháng mẹ sẽ chuyển 10 vạn vào đó cho con coi như tiền tiêu vặt. Triệu gia chúng ta sẽ không bạc đã con dâu nên con cũng thoải mái mà ở Triệu gia làm đại thiếu phu nhân. Tuy rằng con mất trí nhớ nhưng con và Hi Thành là vợ chồng là chuyện không thể thay đổi. Về phần những đàn bà vớ vẩn bên ngoài của nó, con đừng so đo, đàn ông nhất là những người có thân phận, địa vị khó tránh khỏi chuyện ở ngoài gặp dịp thì chơi

Bà huyên thuyên nói rất nhiều nhưng trong đầu Chu Thiến chỉ còn lại ba chữ “10 vạn tệ”. Mười vạn tệ! Đây là chuyện gì? Nó tương đương tiền lương trong 5 năm của cô, ngoại trừ chi tiêu cần thiết, tiết kiệm lắm cũng phải mất mười năm mới tiết kiệm được số tiền này. Nhưng giờ cô có thể không cần tốn sức mà có được nó. Lại còn hàng tháng, mỗi tháng mười vạn ( tức là 100.000NDT @.@)

Tim Chu Thiến đập loạn, cả người vì sự vui mừng bất ngờ mà nóng lên, tay toát mồ hôi

Thật ra trong khoảng thời gian này, ngoài tiền mặt trong ví tiền của Tống Thiệu Lâm cô vốn không có tiền. Đoạn thời gian đó Triệu Hi Thành cũng không để ý đến cô, đương nhiên nếu cô xin Triệu Hi Thành chắc hẳn sẽ cho nhưng nói thật, sao cô có thể mở miệng với anh ta? Chu Thiến trốn Triệu Hi Thành còn chẳng kịp. Huống hồ Chu Thiến chưa từng nghĩ đến việc kiếm chác gì ở Triệu gia, tuy rằng cô nghèo nhưng không hề muốn lừa gạt tiền của ai. Lòng tham của cô cũng chỉ là muốn hưởng thụ chút cuộc sống của người giàu có mà thôi.

Nhưng 10 vạn tệ này không giống thế, nó tương đương như tiền công của cô khi ở Triệu gia, chờ khi cô rời khỏi khối thân thể này, cô có thể công khai mang nó đi, không hổ thẹn với lương tâm!

Chỉ cần cô ở đây, chỉ cần ngây ngốc ở đây một tháng thì sẽ có 10 vạn. Đến lúc đó, cô và Tiểu Mạt có thể mở một thẩm mỹ viện của chính mình. Cuộc sống của Chu Thiến cũng sẽ thay đổi.

Cái này có sức dụ hoặc rất lớn với Chu Thiến, cả đời cô cũng chỉ có một cơ hội này, bỏ qua nó, nhất định cô sẽ hối hận.

Lúc này Triệu phu nhân thấy cô không có phản ứng thì nói:

-         Thiệu Lâm, còn có nghe không? Sao mặt đỏ thế, nóng lắm à?

Lúc này cô mới bừng tỉnh, nhưng lúc này, cô đã quyết định xong xuôi.

Cô cười nói với bà:

-         Không có, con bình thường. Mẹ nói đi, con đang nghe.

Bà gật đầu, có vẻ rất vừa lòng với sự ngoan hiền của Chu Thiến, tiếp tục nói:

-         Mẹ biết mấy ngày này nó cũng không về nhà nên khi nãy đã nói với nó rồi. Mẹ bảo các con trở về nhà chẳng phải là vì muốn tốt cho con sao? Thiệu Lâm, trước kia con lúc nào cũng lạnh lùng, dường như chẳng có hứng thú với chuyện gì, khó trách Hi Thành tìm đàn bà khác. Nhưng may sau khi mất trí nhớ tính cách con thay đổi, mẹ thấy nó cũng rất để ý đến con, chờ hai đứa có con rồi nhất định nó sẽ không làm loạn nữa.

Chu Thiến nghe thế nào cũng cảm thấy như đang diễn kịch cổ trang vậy. Trong kịch, mẹ chồng chẳng phải sẽ dạy con dâu như thế sao: muốn nắm bắt được trái tim chồng thì phải học cách làm chồng vui vẻ, chồng lăng nhăng thì không cần để ý, mau chóng sinh con trai là có thể củng cố địa vị của mình…

Chu Thiến thấy bà rõ ràng là một người phụ nữ sành điệu nhưng sao lại có tư tưởng thủ cựu như thế?

Chu Thiến nghĩ một chút đã hiểu ra, phụ nữ bất kể ở thời nào, chỉ cần phụ thuộc vào đàn ông, rời khỏi người đàn ông đó, cô sẽ chẳng là gì cả, có lẽ bà cũng là bất đắc dĩ mới phải chọn cuộc sống như thế.

Nhưng Tống Thiệu Lâm không phải thế, cô không làm Triệu phu nhân thì còn là Tống tiểu thư, sao cô phải tình nguyện ôm cuộc hôn nhân đau khổ này mà còn không li hôn?

Chu Thiến kể chuyện này với Tiểu Mạt qua điện thoại, Tiểu Mạt nói:

-         Đừng, đừng. Cậu nói ông chồng kia đáng sợ thế rồi thì sao còn phải nhảy vào hố lửa làm gì

Chu Thiến nói với cô như thế này:

-         Tiểu Mạt, chẳng lẽ cả đời này chúng mình chỉ làm nhân viên thẩm mỹ thôi sao? Chờ khi chúng ta hơn 30 tuổi, tay thô ráp thì ai còn muốn mời chúng ta? Đến lúc đó chúng ta làm gì? Chỉ cần có chút tiền này, bọn mình có thể có cửa hàng của chính mình, cẩn thận làm ăn, cả đời cũng không phải lo, cho dù có bạn trai cũng không phải lo bị đối phương xem thường!

Cô yên lặng. Tiểu Mạt biết những lời Chu Thiến nói là đúng, hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói:

-         Nhưng phải trả giá rất lớn, chắc chắn cậu sẽ bị anh ta ăn sạch. Chẳng phải cậu còn muốn tìm Tần Tranh à

Chu Thiến đã có dự định trước nên đáp:

-         Không đâu, mình sẽ nghĩ cách làm cho anh ta ghét mình, làm cho anh ta nhìn mình như nhìn ruồi bọ, cố mà né

Cứ như vậy, kế hoạch chạy trốn của Chu Thiến bị đạp chết từ trong đầu, vì mười vạn tệ tiền lương, cô quyết định đi làm ở nhà họ Triệu

Nhưng làm thế nào mới làm cho Triệu Hi Thành chán ghét mình?

Đầu tiên phải biết anh ta ghét cái gì? Cái gì gọi là biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.

Chu Thiến tìm Triệu Hi Tuấn. trong căn nhà này, cô hay nói chuyện với anh nhất

Lúc tìm được Triệu Hi Tuấn, anh đang luyện đàn dương cầm trong phòng

Triệu Hi Tuấn ngồi trước chiếc đàn dương cầm trắng, âm nhạc tuyệt vời theo những ngón tay thon dài của anh truyền ra. Khuôn mặt tươi cười như đang chìm trong giấc mộng đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu từ phía sau nhuộm lên người Triệu Hi Thành một tầng anhs áng mênh mông. Một khắc này, Triệu Hi Tuấn tựa như vương tử cao quý mà tao nhã.

Chu Thiến đứng dựa cửa, không đành lòng phá hỏng hình ảnh xinh đẹp này. Bản nhạc chậm rãi chảy xuôi vào lòng cô, cô như đặt mình trong mơ. Đến khi khúc nhạc chấm dứt, tiếng đàn như vẫn còn quanh quẩn trong lòng cô

Bravo!

Chu Thiến khẽ vỗ tay:

-         Rất hay, không ngờ em còn đánh đàn giỏi như thế

Triệu Hi Tuấn ngẩng đầu lên, thấy là Chu Thiến thì cười:

-         Chị dâu, trước mặt chị em làm sao dám nói là đánh đàn giỏi. Ai chẳng biết Tống gia đại tiểu thư đàn hay nổi tiếng. Không biết em có vinh hạnh được nghe không?

Chu Thiến giật mình, mặt xịu xuống. Cô? Đàn piano? Cô đâu biết chơi! Nhưng may mà cô có cái cớ hoàn hảo để vin vào. Chu Thiến xịu mặt nói:

-         Chị chẳng nhớ gì cả, với chị mà nói, đàn dương cầm giờ rất xa lạ.

Triệu Hi Tuấn tỏ vẻ tiếc nuối:

-         Không sao, chắc tay chị vẫn còn quen với đàn, luyện nhiều thì được thôi

Khóe mắt Chu Thiến giật giật, muốn cô luyện đàn piano thà giết cô đi còn hơn.

Vội chuyển đề tài, Chu Thiến nói:

-         Em nói cho chị anh em ghét nhất là cái gì được không?

Triệu Hi Tuấn nhìn cô, nhướng mày, cười xấu xa:

-         Em biết rồi, chị dâu muốn lấy lòng anh đúng không

-         Coi như thế đi! Chuyện này sao nói rõ với cậu ta được.

Triệu Hi Tuấn vuốt cằm nghĩ, mặt mày vui vẻ, cười nói:

-         Anh thích ăn canh, thích đánh golf, thích…

-         Dừng lại.

Ai để ý anh ta thích cái gì:

-         Chị muốn biết anh ấy ghét cái gì, ừm… em cũng biết chị mất trí nhớ, nếu không biết anh ấy ghét cái gì thì sẽ dễ chọc giận anh ấy lắm

-         Tỏi

Triệu Hi Tuấn lập tức nói, vẻ mặt nghiêm túc:

-         Cái này nhất định phải nhớ kỹ, anh rất mẫn cảm với mùi tỏi, ngửi thôi sẽ nôn đó

Tỏi! Hừ, hừ, hừ, cô cười gian trong lòng

Triệu Hi Thành, tôi sẽ làm cho anh thấy tôi là sợ!



Bạn muốn xem thêm các truyện khác, xin vui lòng CLICK VÀO ĐÂY để trở về chuyên mục TRUYEN NGUOI LON và lựa chọn những truyện mới cập nhật!
Chúng tôi rất vui vì bạn đã truy cập vào blog của chúng tôi để đọc những truyện mà chúng tôi đã sưu tầm, điều đó chứng tỏ việc sưu tầm truyện của chúng tôi luôn được bạn ủng hộ. Hãy thư giãn thật tốt nhé! (Chú ý: Quay Tay vừa thôi xong rồi ngủ sớm nhé!)