Đoạn 18 : Cất Nhắc
Chuyện của nó với Thu, chẳng ai biết ngoài hai đứa, trong công việc, mọi thứ vẫn bình thường… mọi người cảm thấy rất lạ.. lạ kinh khủng…
Mỗi buổi trưa, Thu và nó cùng ăn cơm trong căn tin của Công ty… nói chuyện nhẹ nhàng… đó là điều mà chưa ai làm được từ lúc nó vào làm ở công ty….
2 tháng sau… công ty nó triển khai địa điểm mới ở Hà Nội… Nó được cất cử đi Hà Nội để đảm bảo xây dựng và lưu thông đường truyền cho chi nhánh…
Nó gói gém đồ đạc, lên đường đi đến nơi xa lạ.. nơi mà nó chưa từng đến…
Xuống phi trường, xe công ty đưa nó về một khách sạn nằm trên đường Kim Ngưu. Sắp xếp đồ đạc, nó thuê taxi đi thăm thú Hà Nội… chỉ một mình…
Hôm sau, vẫn chưa đến ngày nhận công việc, nó thăm quan lăng bác. Đi vào trong lăng, nó cảm thấy tâm hồn mình chùng xuống, nhìn bác nằm bên kia, thanh thản, gương mặt thanh thản… nụ cười vẫn trên môi.
Nó nhìn về phía Bác, hai hàng nước mắt nó chảy xuống chẳng ai thấy, nó đã khéo che đi… nó tự hỏi trong đầu “Bác ơi ! con cảm thấy mệt quá… con phải làm sao ?”
Đúng là đi hỏi câu này với Bác đúng là Nhảm nhí, nhưng nó lại cảm thấy ấm áp khi nhìn Bác.. suy nghĩ đó chỉ đột nhiên mà thôi.
Ra khỏi lăng, nó hụt hẫng.. mất hứng, nó trở về Khách sạn, và lại đâm đầu vào ngủ, nói thật nó muốn xem phim gì đó.. nhưng các kênh ngoài HN nó xem không quen, nó không tìm được thứ gì nó có thể coi…
Sáng hôm sau, dậy sớm.. chuẩn bị cho công việc. Nhận xong công việc, nó hăng say như quên đi mọi thứ, 2 tháng trôi qua.. công việc đã dần xong, chỉ còn vài thao tác cuối nữa.
Trước ngày nghiệm thu, Thu bay ra Hà Nội để chuẩn bị quá trình kinh doanh cho chi nhánh.
Nó và Thu cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện, nó có vẻ đỡ buồn hơn…
Thủ tục bàn giao hoàn thành. Nó chuẩn bị về lại HCM, đêm đó, nó và Thu nói chuyện rất nhiều, nó tự giữ mình để không xúc phạm đến Thu lần nào nữa…
Khi trở về, nó được mọi người hân hoan, thời gian nó dời đi khá lâu, nó cũng ngạc nhiên, bình thường nó chẳng nói chuyện hay làm thân với ai, nó khác bất ngờ vì điều này.
Hai tuần sau đó, công ty quyết định cất nhắc nó và vài người nữa được thăng chức đặc biệt, tức là ngoài những kỳ xét tuyển định kỳ của công ty.
Ngày mai, nó sẽ được cất nhắc trước mọi người trong buổi tiệc. Nó hưng phấn chờ đợi đến lúc đó, 8h buổi tiệc sẽ bắt đầu.
6h30 nó đã chuẩn bị xong, dắt xe ra đang định đi thì chiếc điện thoại trong cốp của nó đổ chuông… nó giật bắn người…
Không phải vì chuông to, hay là mối nguy hiểm nào khác… tiếng chuông này, từ chiếc Noki “Chuông” cùng thời đã mua cho em… số này chỉ mỗi em biết…
Vội vã mở cốp, cầm điện thoại trên tay, nó thoáng lưỡng lự, rồi cũng bắt máy.
- Anh ơi ! anh …. ơ…i cứu e…m
- Nhung ! Nh…u…ng em làm sao vậy ?
- Cứu.. e..m với… h…u…u
- Em đang ở đâu ?
- KS Caraven – 4.16, á.á…..
Nói tới đó, sau tiếng la điện thoại ngắt cuộc gọi, sững người vài giây, lòng nó như lửa đốt.
Leo lên xe, nó lao về hướng Q.1, lao như điên, nó không quan tâm, đèn đóm gì cả… Đến trước Khách sạn Caraven, ko quan tâm xe cộ, nó quăng xe ở đó, chạy nhanh vào bên trong, hỏi tiếp tân
- Anh cần lên phòng 4.16, bạn gái anh gọi điện cầu cứu và cho anh số phòng..
- Xin lỗi anh ! để em kiểm tra
- Không cần nữa, nhanh lên, nếu không anh gọi công an đến can thiệp, nếu bạn anh có chuyện gì, em không yên với anh đâu…
Chiêu hù dọa của nó được quá, thằng quản lý nhanh chóng cầm thẻ từ, chạy ra thang máy nội bộ, nó lao theo, 4 tầng sao đi lâu quá, nó sôi cả ruột gan…
Tính tong… tiếng chuông vang lên, cửa mở, nó lao ra khỏi thang máy, thằng quản lý nhanh nhẹn chạy về một hướng, dừng lại ở cửa phòng, thằng quản lý gõ cửa…
- Mở ra ngay ! nó hét lên
- Nhưng….
- Ko tao phá cửa đó…. Mắt nó long lên ….
Thằng quản lý vội vã nhét thẻ từ.. cửa vừa bật mở, nó lao ngay vào phòng, trên chiếc giường đôi giữa phòng, Nhung đang nằm đó, quằn quại….
Thằng cha đứng cạnh giường, như bất ngờ với những gì xảy ra…
Nó không quan tâm, nó lao đến với Nhung… thằng kia cản nó lại, đúng là thằng số đen mà, chỉ với 1 thế nhẹ nhàng, thằng đó văng xa 2m, nằm im lìm.
Nó lao đến bên Nhung, Nhung như đã không còn tỉnh táo, quằn quại ôm lấy nó với tình trạng lõa thể, với nhanh tấm chăn, nó che lại cho Nhung, Nhung như con thú, cứ vùng ra, ôm lấy nó, hôn lung tung trên mặt nó.
Nó khẽ đưa tay ra sau gáy, chấn nhẹ gáy, Nhung ngất đi, lim xuống, gương mặt vẫn còn rất hoảng sợ…
Quấn tấm chăn, nó bế Nhung vào nhà tắm… , đồ đạc của Nhung kể cả quần lót, mọi thứ bị xé tan hoang. Mở cửa phòng tắm, nó hỏi thằng quản lý vẫn đừng đơ ở đó.
- Anh có đồ đạc của nữ hoặc thứ gì che được không ?
- C…ó… thằng quản lý lắp bắp, rồi gọi điện đàm xuống dưới.
Chắc do thấy thế quyền hung hãn của nó, thằng quản lý bị luống cuống
Nó lấy cái áo choàng mà thằng quản lý mang lại cho nó. Khoác lên người Nhung rồi đặt em lên giường, đi đến thằng lúc nãy, vẫn còn nằm chỏng chơ trong góc, nó đặt tay vào cổ rồi kéo thằng đó ra. Xoa qua huyệt Nhân Trung giữa mũi nó, nhanh chóng tỉnh dậy và lui nhanh vào trong góc.
- Nói, ai sắp xếp chuyện này…. Ko tao báo công an hốt về đồn cho mày chết
- Tô…i
- Nói… ! nó gằn giọng
- Là thằng Quang, nó sắp xếp cho tôi con hàng này…
- Quang ? nó gầm lên….
- Đúng rồi.. tôi đâu có biết gì…
- Mặc đồ vào rồi cút đi… tao sẽ nói chuyện với thằng Quang sau….
Lúc này điện thoại nó đổ chuông, là Giám Đốc
- Alô, em nghe anh
- Chú đâu rồi ? mọi người đang đợi
- Dạ em có chuyện, gấp lắm không thể đến được, anh cứ tổ chức cho anh em đi ạ, em xin lỗi…
Cúp điện thoại, nó sử dụng Huyệt Nhân Trung để làm Nhung tỉnh lại.
Mở mắt, Nhung khóc òa, ôm lấy nó
- Huu..uuu ức.. ức..
Nhìn Nhung khóc nghẹn, nó xót thương Nhung quá, người con gái của nó, sao lại thế này ???, nó lại càng nổi lửa trong đầu hơn, nó sẽ giết…..
- Sao lại thế này em ?
- Hư…ư.. huu…. Anh Quang hẹn em hôm nay đến đây…. Nhưng em vừa bước vào thì bị xịt cái gì đó vào mặt, em chạy vào toilet…. Rồi … rồi gọi cho anh… h…uuu
Ôm em vào lòng, nó thủ thỉ
- Anh dạy cho em quyền thuật, là để em sử dụng những lúc thế này mà. Sao em không sử dụng.
- E..m… em sợ ….
- Ngốc quá, đấu với anh có bao giờ em sợ đâu ? sao ứng chiến em lại sợ ?
- Thôi đi với anh ra khỏi đây, rồi tính tiếp
Nó dắt Nhung xuống lầu, nó hỏi thằng Quản lý,
- Anh cho gửi tiền bộ đồ của bạn gái tôi, hoặc tôi sẽ đem trả, được ko ?
- Dạ thôi, anh cứ giữ đi ạ, bên em đã tính tiền cả rồi…., em mong chuyện hôm nay anh giữ…. Kín.. giúp ạ
- Rồi ! yên tâm
Chuyện của nó với Thu, chẳng ai biết ngoài hai đứa, trong công việc, mọi thứ vẫn bình thường… mọi người cảm thấy rất lạ.. lạ kinh khủng…
Mỗi buổi trưa, Thu và nó cùng ăn cơm trong căn tin của Công ty… nói chuyện nhẹ nhàng… đó là điều mà chưa ai làm được từ lúc nó vào làm ở công ty….
2 tháng sau… công ty nó triển khai địa điểm mới ở Hà Nội… Nó được cất cử đi Hà Nội để đảm bảo xây dựng và lưu thông đường truyền cho chi nhánh…
Nó gói gém đồ đạc, lên đường đi đến nơi xa lạ.. nơi mà nó chưa từng đến…
Xuống phi trường, xe công ty đưa nó về một khách sạn nằm trên đường Kim Ngưu. Sắp xếp đồ đạc, nó thuê taxi đi thăm thú Hà Nội… chỉ một mình…
Hôm sau, vẫn chưa đến ngày nhận công việc, nó thăm quan lăng bác. Đi vào trong lăng, nó cảm thấy tâm hồn mình chùng xuống, nhìn bác nằm bên kia, thanh thản, gương mặt thanh thản… nụ cười vẫn trên môi.
Nó nhìn về phía Bác, hai hàng nước mắt nó chảy xuống chẳng ai thấy, nó đã khéo che đi… nó tự hỏi trong đầu “Bác ơi ! con cảm thấy mệt quá… con phải làm sao ?”
Đúng là đi hỏi câu này với Bác đúng là Nhảm nhí, nhưng nó lại cảm thấy ấm áp khi nhìn Bác.. suy nghĩ đó chỉ đột nhiên mà thôi.
Ra khỏi lăng, nó hụt hẫng.. mất hứng, nó trở về Khách sạn, và lại đâm đầu vào ngủ, nói thật nó muốn xem phim gì đó.. nhưng các kênh ngoài HN nó xem không quen, nó không tìm được thứ gì nó có thể coi…
Sáng hôm sau, dậy sớm.. chuẩn bị cho công việc. Nhận xong công việc, nó hăng say như quên đi mọi thứ, 2 tháng trôi qua.. công việc đã dần xong, chỉ còn vài thao tác cuối nữa.
Trước ngày nghiệm thu, Thu bay ra Hà Nội để chuẩn bị quá trình kinh doanh cho chi nhánh.
Nó và Thu cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện, nó có vẻ đỡ buồn hơn…
Thủ tục bàn giao hoàn thành. Nó chuẩn bị về lại HCM, đêm đó, nó và Thu nói chuyện rất nhiều, nó tự giữ mình để không xúc phạm đến Thu lần nào nữa…
Khi trở về, nó được mọi người hân hoan, thời gian nó dời đi khá lâu, nó cũng ngạc nhiên, bình thường nó chẳng nói chuyện hay làm thân với ai, nó khác bất ngờ vì điều này.
Hai tuần sau đó, công ty quyết định cất nhắc nó và vài người nữa được thăng chức đặc biệt, tức là ngoài những kỳ xét tuyển định kỳ của công ty.
Ngày mai, nó sẽ được cất nhắc trước mọi người trong buổi tiệc. Nó hưng phấn chờ đợi đến lúc đó, 8h buổi tiệc sẽ bắt đầu.
6h30 nó đã chuẩn bị xong, dắt xe ra đang định đi thì chiếc điện thoại trong cốp của nó đổ chuông… nó giật bắn người…
Không phải vì chuông to, hay là mối nguy hiểm nào khác… tiếng chuông này, từ chiếc Noki “Chuông” cùng thời đã mua cho em… số này chỉ mỗi em biết…
Vội vã mở cốp, cầm điện thoại trên tay, nó thoáng lưỡng lự, rồi cũng bắt máy.
- Anh ơi ! anh …. ơ…i cứu e…m
- Nhung ! Nh…u…ng em làm sao vậy ?
- Cứu.. e..m với… h…u…u
- Em đang ở đâu ?
- KS Caraven – 4.16, á.á…..
Nói tới đó, sau tiếng la điện thoại ngắt cuộc gọi, sững người vài giây, lòng nó như lửa đốt.
Leo lên xe, nó lao về hướng Q.1, lao như điên, nó không quan tâm, đèn đóm gì cả… Đến trước Khách sạn Caraven, ko quan tâm xe cộ, nó quăng xe ở đó, chạy nhanh vào bên trong, hỏi tiếp tân
- Anh cần lên phòng 4.16, bạn gái anh gọi điện cầu cứu và cho anh số phòng..
- Xin lỗi anh ! để em kiểm tra
- Không cần nữa, nhanh lên, nếu không anh gọi công an đến can thiệp, nếu bạn anh có chuyện gì, em không yên với anh đâu…
Chiêu hù dọa của nó được quá, thằng quản lý nhanh chóng cầm thẻ từ, chạy ra thang máy nội bộ, nó lao theo, 4 tầng sao đi lâu quá, nó sôi cả ruột gan…
Tính tong… tiếng chuông vang lên, cửa mở, nó lao ra khỏi thang máy, thằng quản lý nhanh nhẹn chạy về một hướng, dừng lại ở cửa phòng, thằng quản lý gõ cửa…
- Mở ra ngay ! nó hét lên
- Nhưng….
- Ko tao phá cửa đó…. Mắt nó long lên ….
Thằng quản lý vội vã nhét thẻ từ.. cửa vừa bật mở, nó lao ngay vào phòng, trên chiếc giường đôi giữa phòng, Nhung đang nằm đó, quằn quại….
Thằng cha đứng cạnh giường, như bất ngờ với những gì xảy ra…
Nó không quan tâm, nó lao đến với Nhung… thằng kia cản nó lại, đúng là thằng số đen mà, chỉ với 1 thế nhẹ nhàng, thằng đó văng xa 2m, nằm im lìm.
Nó lao đến bên Nhung, Nhung như đã không còn tỉnh táo, quằn quại ôm lấy nó với tình trạng lõa thể, với nhanh tấm chăn, nó che lại cho Nhung, Nhung như con thú, cứ vùng ra, ôm lấy nó, hôn lung tung trên mặt nó.
Nó khẽ đưa tay ra sau gáy, chấn nhẹ gáy, Nhung ngất đi, lim xuống, gương mặt vẫn còn rất hoảng sợ…
Quấn tấm chăn, nó bế Nhung vào nhà tắm… , đồ đạc của Nhung kể cả quần lót, mọi thứ bị xé tan hoang. Mở cửa phòng tắm, nó hỏi thằng quản lý vẫn đừng đơ ở đó.
- Anh có đồ đạc của nữ hoặc thứ gì che được không ?
- C…ó… thằng quản lý lắp bắp, rồi gọi điện đàm xuống dưới.
Chắc do thấy thế quyền hung hãn của nó, thằng quản lý bị luống cuống
Nó lấy cái áo choàng mà thằng quản lý mang lại cho nó. Khoác lên người Nhung rồi đặt em lên giường, đi đến thằng lúc nãy, vẫn còn nằm chỏng chơ trong góc, nó đặt tay vào cổ rồi kéo thằng đó ra. Xoa qua huyệt Nhân Trung giữa mũi nó, nhanh chóng tỉnh dậy và lui nhanh vào trong góc.
- Nói, ai sắp xếp chuyện này…. Ko tao báo công an hốt về đồn cho mày chết
- Tô…i
- Nói… ! nó gằn giọng
- Là thằng Quang, nó sắp xếp cho tôi con hàng này…
- Quang ? nó gầm lên….
- Đúng rồi.. tôi đâu có biết gì…
- Mặc đồ vào rồi cút đi… tao sẽ nói chuyện với thằng Quang sau….
Lúc này điện thoại nó đổ chuông, là Giám Đốc
- Alô, em nghe anh
- Chú đâu rồi ? mọi người đang đợi
- Dạ em có chuyện, gấp lắm không thể đến được, anh cứ tổ chức cho anh em đi ạ, em xin lỗi…
Cúp điện thoại, nó sử dụng Huyệt Nhân Trung để làm Nhung tỉnh lại.
Mở mắt, Nhung khóc òa, ôm lấy nó
- Huu..uuu ức.. ức..
Nhìn Nhung khóc nghẹn, nó xót thương Nhung quá, người con gái của nó, sao lại thế này ???, nó lại càng nổi lửa trong đầu hơn, nó sẽ giết…..
- Sao lại thế này em ?
- Hư…ư.. huu…. Anh Quang hẹn em hôm nay đến đây…. Nhưng em vừa bước vào thì bị xịt cái gì đó vào mặt, em chạy vào toilet…. Rồi … rồi gọi cho anh… h…uuu
Ôm em vào lòng, nó thủ thỉ
- Anh dạy cho em quyền thuật, là để em sử dụng những lúc thế này mà. Sao em không sử dụng.
- E..m… em sợ ….
- Ngốc quá, đấu với anh có bao giờ em sợ đâu ? sao ứng chiến em lại sợ ?
- Thôi đi với anh ra khỏi đây, rồi tính tiếp
Nó dắt Nhung xuống lầu, nó hỏi thằng Quản lý,
- Anh cho gửi tiền bộ đồ của bạn gái tôi, hoặc tôi sẽ đem trả, được ko ?
- Dạ thôi, anh cứ giữ đi ạ, bên em đã tính tiền cả rồi…., em mong chuyện hôm nay anh giữ…. Kín.. giúp ạ
- Rồi ! yên tâm
Bạn muốn xem thêm các truyện khác, xin vui lòng
CLICK VÀO ĐÂY để trở về chuyên mục TRUYEN NGUOI LON và lựa chọn những truyện mới cập nhật!
Chúng tôi rất vui vì bạn đã truy cập vào blog của chúng tôi để đọc những truyện mà chúng tôi đã sưu tầm, điều đó chứng tỏ việc sưu tầm truyện của chúng tôi luôn được bạn ủng hộ. Hãy thư giãn thật tốt nhé! (Chú ý: Quay Tay vừa thôi xong rồi ngủ sớm nhé!)
Chúng tôi rất vui vì bạn đã truy cập vào blog của chúng tôi để đọc những truyện mà chúng tôi đã sưu tầm, điều đó chứng tỏ việc sưu tầm truyện của chúng tôi luôn được bạn ủng hộ. Hãy thư giãn thật tốt nhé! (Chú ý: Quay Tay vừa thôi xong rồi ngủ sớm nhé!)
Tags: truyen nguoi lon, co giao thao
Hiện tại chưa có phản hồi "Giấc mơ xưa - Cất nhắc Đoạn 18"
Đăng nhận xét